xin lỗi mày tai to
- Mangg tao ra để so sánh Xin Lỗi - Tao khác mày Nên . . . . - NEXT mẹ đi cho nhiệt độ trái đất được bình yên. 12. - Những gì tao gây ra cho mày - Chưa bằng 1 nửa những gì mày đã làm cho tao - Xin lỗi mày nha - Lòng vị tha tao không có. 13.
Tài xế uống rượu say xỉn, tông trúng đuôi xe người khác còn ngồi lớn giọng: 'Tao xin lỗi mày, được chưa?'
Với thái độ Xấc Xược, CEO Duy Nguyễn lên tiếng xin lỗi GĐ Cố NS Chí Tài, Nguyễn Sin 'Hẹn gặp ngày mai' Mày thích đem nỗi đau của người khác để câu like đúng không. Mày thích nói bậy đúng không? Còn tao thì thích đi tìm mày". Đặc biệt, facebooker Nguyễn Sin đã lên
Tao xin lỗi mày đc chưa (@xinloi80) trên TikTok | 13 lượt thích. 11 người hâm mộ. Xem video mới nhất từ Tao xin lỗi mày đc chưa (@xinloi80). TikTok. Tải lên . Đăng nhập. Dành cho bạn. Đang Follow. LIVE. Đăng nhập để follow các tác giả, thích video và xem bình luận.
Tiếp xúc những với cô, đấng mày râu trai cảm hứng được sự hiền hậu lành, thánh thiện và hồn nhiên như bao cô nàng khác từ cô gái này. Nhưng lại xin lỗi, em chỉ là 1 con đĩ!". Hạ Âu- cô gái 19 tuổi, xinh đẹp tuy nhiên qua tiếng nói của Hà Niệm Bân, thì cô là một
materi b jawa kelas 11 semester 1. Chương 4 Dì Khuê chỉ dọa. Tùng thở phào khi thấy chiều hôm đó, cả mẹ lẫn chị Hạnh chẳng ai hỏi tội nó. Cả những ngày hôm sau nữa cũng vậy. Như vậy dì Khuê đã chẳng hề hé môi về chuyện nó và Đạt hành hạ Tai To. Dì không tố cáo nó nhưng mỗi khi ngồi vào bàn ăn, dì nhìn nó gườm gườm khiến nó cứ thắc tha thắc thỏm. Gặp nó trên trường, Đạt hỏi - Bét đít hả mày? Tùng cười tươi - Dì tao chỉ hăm he thế thôi! Đạt tròn mắt - Dì mày không nói gì cả à? - Không! Nhưng dì ngó tao lườm lườm làm tao hãi quá! – Tùng vừa nói vừa rụt cổ. Đạt nhếch môi - Ngó thì ăn thua gì! Roi đét vào mông thì mới sợ! Đạt nói đúng. Roi đét vào mông thì mới sợ. Roi không đét vào mông nên chừng ba bữa sau, khi mọi chuyện đã bắt đầu nguội dần, Tùng lại nháy mắt rủ Đạt về nhà. Và hai đứa lại thập thò lôi con Tai To ra đùa nghịch. Nhưng như ông bà vẫn nói, đi đêm lắm thế nào cũng có ngày gặp ma. Và lần này thì hậu quả tệ hại hơn nhiều. Hôm đó, nhân được nghỉ học sáng thứ năm, Tùng và Đạt lại tụ tập nhau bày ra đủ trò. Lúc này, khung cảnh chung quanh thật là “lý tưởng” ba mẹ và chị Hạnh đều đi làm đi học, dì Khuê thì xách giỏ đi chợ lâu lắc mới về, bọn trẻ tha hồ nghịch mà chẳng sợ ai dòm ngó, can thiệp. Con Tai To hôm đó đúng là bị “sao quả tạ” chiếu mạng. Thoạt đầu nó bị Tùng và Đạt bắt làm trò “đứng hai chân”. Hai chân sau chống xuống đất, hai chân trước yên như vậy, khi nào cho xuống mới được xuống. Nếu chưa được cho nghỉ mà bỏ chân xuống là ăn đòn. Lúc mới bị nhấc bổng hai chân trước đặt trên mặt ghế, Tai To chẳng phàn nàn hay phản đối gì. Nó thấy trò này chẳng có gì cực nhọc, lại còn có vẻ hay hay. Ừ, lâu nay vẫn đi lại bằng bốn chân, nay chỉ “xài” hai chân thôi xem thử nó có gì đặc biệt không! Nghĩ vậy nên Tai To lẳng lặng làm theo mệnh lệnh của hai ông nhóc, thậm chí nó còn khoái chí vẫy đuôi nhè nhẹ. Nhưng đứng theo tư thế “đặc biệt” đó một hồi, Tai To phát hiện ra cái trò này không “hay hay” như nó tưởng. Hai cẳng chân sau càng lúc càng mỏi, hệt như đang phải đỡ một cục sắt trên vai. Tai To cụp đuôi xuống và liếc mắt sang hai bên ra ý hỏi. Nhưng Tùng và Đạt cứ ngồi thô lố mắt ra nhìn nó, chẳng nói năng gì. Không biết làm sao, Tai To đành cố gượng thêm một lúc. Nhưng rồi cặp giò ê ẩm quá xá, Tai To lại ngoảnh cổ nhìn cậu chủ nhỏ, lần này vừa nhìn nó vừa rên ư ử ra ý van xin. Tùng liếc Đạt - Nó xin xuống đấy! - Đừng cho xuống! – Đạt nhún vai – Để xem nó chịu đựng được bao lâu! Đạt vừa bảo “để xem” thì Tai To cho nó xem liền. Tai To rón rén bả một chân ra khỏi ghế. Rồi vừa giữ cả thân mình bằng một chân nó vừa khẽ ngọ ngoạy đầu lấm lét nhìn quanh xem thử có ai phát hiện ra hành động phi pháp của nó không. Khi chẳng thấy ai phiền trách gì, Tai To lẳng lặng và rụt rè bỏ nốt chân kia xuống. Nhưng nó chưa kịp mừng thì Đạt đã một tay tóm lấy cổ nó, tay kia đét vào mông đít - Này, này, tưởng bọn tao không thấy mày giở trò hả? Đặt hai chân lên! Vừa nói Đạt vừa tóm lấy hai chân trước của Tai To đặt lại trên mặt ghế. Biết lỗi, Tai To không dám phản kháng. Nhưng chỉ một lát sau, không gắng gượng nổi, nó lại đánh liều bỏ chân xuống đất. Đạt và Tùng lại “bộp” vào mông nó và lôi người nó lên. Cứ thế, trò này lặp đi lặp lại cả chục lần, lên lên xuống xuống. Riết, Tùng đâm chán. Nó nhìn Đạt - Còn trò gì hay hơn không? - Còn! Có một trò hay lắm! Đạt nhanh nhẩu đáp, và nhìn ra cửa, hỏi - Dì Khuê mày sắp về chưa? Tùng dòm đồng hồ trên tường - Mày yên tâm! Còn lâu lắm! Đạt gật gù - Nhà mày có lon sữa bò không? - Có! Tùng gật đầu, rồi hỏi ra vẻ hiểu biết - Mày định chơi trò cho nó uống sữa hả? - Nếu vậy đâu gọi là trò! – Đạt nhăn mặt – Tao hỏi là hỏi lon sữa rỗng kìa! Chạy kiếm cho tao hai lon! Chẳng biết bạn mình định làm trò gì nhưng Tùng không hỏi. Nó chạy vù xuống bếp, sục sạp một hồi rồi cầm lên hai lon sữa rỗng. - Kiếm một cọng kẽm và chục cọng thun nữa! – Đạt phán tiếp. Một lát, Tùng cầm nguyên một nắm vừa dây kẽm vừa dây thun đem lại. - Có búa đinh không? – Đạt lại hỏi. - Có! Chi vậy? - Thì mày cứ đem lại đây đi! Tùng chạy đi lấy búa và đinh. Xong, nó đặt tất cả trước mặt Đạt rồi chống tay lên đầu gối đứng dòm. Nhưng Đạt không để cho nó làm “khán giả” - Mày giữ chặt chiếc lon giùm tao chút! Sau khi Tùng hai tay “ốp” chặt chiếc lon, Đạt bắt đầu kê mũi đinh vào và bặm môi đóng mạnh. Một lát sau, mỗi chiếc lon đã bị đục thủng hai lỗ nhỏ sát mép. Đạt lấy cọng kẽm xuyên qua từng chiếc lon rồi buộc vào cọng thun. Sau đó nó nối từng cọng thun cho sợi dây dài ra rồi quay sang Tùng ra lệnh - Mày ôm con Tai To lại đây! - Mày định làm trò gì thế? - Thì mày cứ ôm nó lại đây đi! Trò này vui lắm! Từ khi nhác thấy Tùng và Đạt loay hoay chuẩn bị “dụng cụ”, Tai To đã đánh hơi được sự nguy hiểm nên vội vàng lủi tuốt vào đằng sau đống gỗ trong bếp. Khi Tùng lôi nó ra, Tai To vừa kêu ăng ẳng vừa ra sức giãy giụa nhưng chẳng làm sao đào thoát được. Lên tới nhà trên, thấy Đạt cầm lăm lăm hai chiếc lon sáng chóe và sợi dây thun dài ngoằng, Tai To càng hoảng hốt vùng vẫy và khi biết không thể bỏ chạy được thì nó chúi đầu rúc sâu vào người cậu chủ nhỏ một cách vô vọng như cố kiếm tìm một chỗ ẩn nấp tạm bợ nào đó. Thấy vậy, Tùng hơi động lòng liền hỏi Đạt - Trò này có làm Tai To đau lắm không? - Chả đau tí ti ông cụ nào cả! Chỉ hãi đến són đái ra thôi! Vừa nói Đạt vừa buộc đầu kia của sợi thun vào đuôi Tai To. - Xong rồi! – Đạt bảo Tùng – Bây giờ mày thả con Tai To ra và đét mạnh vào mông nó một phát! Tùng liền làm theo chỉ dẫn của bạn. Bị đánh, Tai To kêu “ẳng” một tiếng và cong đuôi chạy. Khốn khổ cho Tai To, hai lon sữa rỗng buộc liền sau đuôi nó vừa chạm xuống sàn gạch bông vừa va vào nhau kêu leng keng khiến nó hồn vía lên mây cứ cắm cổ phóng thục mạng. Nhưng nó càng chạy quýnh chạy quáng thì hai chiếc long lại càng va quệt phải đủ thứ đồ vật linh tinh và cái tiếng rổn rảng sau lưng nó không những không mất đi mà mồi lúc càng vang dội điếc tai hệt như có một con quái vật ghê rợn nào đang rượt bén gót và sắp sửa ngoạm đứt đầu nó vậy. Tai To kinh hoàng phóng từ nhà ngoài vô nhà trong, từ nhà trong ra nhà ngoài, chồm cả lên ghế, phóc cả lên đi-văng, nước tiểu vãi thành vệt dài. Hoạt cảnh trước mắt khiến hai ông nhóc ôm bụng cười ngặt cười nghẽo, cười chảy cả nước mắt. Đạt khoái trá - Thấy chưa! Tao đã bảo nó sẽ hãi đến són đái ra mà! Tùng chùi nước mắt, chưa kịp lên tiếng phụ họa thì từ ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói đầy bất mãm - Các bạn chơi ác thế mà còn cười được hở? Tùng và Đạt giật mình quay ra. Đứng lù lù bên ngoài tấm cửa lưới là Nghị và Cúc Phương. Chả rõ tụi nó đến từ lúc nào. Đứa vừa lên tiếng là nhỏ Cúc Phương. Nó đang bám tay vào những ô mắt cáo trên tấm lưới, hậm hực nhìn vào nhà. Nguyên nhà Tùng có hai lượt cửa. Bên ngoài là lớp cửa lưới, bên trong là lớp cửa kính, cách nhau bởi một khoảng hiên hẹp nơi mọi người để giày dép. Ổ khóa chính gắn trên cửa lưới. Những khi ở trong nhà, mọi người thường cẩn thận bấm ổ khóa này, còn cửa kính bên trong vẫn mở toang để nhà cửa sáng sủa và thông thoáng. Hôm nay lẽ ra Tùng phải đóng kín cả hai lớp cửa để tránh bị ba hoặc dì Khuê về thình lình bắt gặp. Nhưng do chủ quan và mải đùa nghịch, Tùng quên béng đi mất. Nó chỉ khóa mỗi lớp cửa lưới theo thói quen. Nhưng rốt cuộc ba và dì Khuê chẳng thấy đâu, chỉ thấy hai tên “khó chịu” này lò dò dẫn xác đến. Nghe Cúc Phương lên giọng phê bình, Đạt chõ mồm ra “hứ” một tiếng - Ác đâu mà ác? Tai To chỉ hoảng lên thôi chứ có đau đớn gì đâu! - Như vậy còn gấp mấy lần đâu đớn! – Cúc Phương nhăn mặt – Các bạn tháo mấy chiếc lon ra đi! Lúc này Tai To đã nhảy xuống khỏi đi-văng phóng luống cuồng quanh nhà, tiếng ăng ẳng đầy hãi hùng pha lẫn tiếng kim loại leng keng tiếp tục vang lên không dứt. Nhưng bất chấp vẻ sốt ruột của hai đứa đứng ngoài, Đạt nhâng nháo - Các bạn có ngon thì vào mà tháo! Vừa nói nó vừa vênh mặt lên, nếu có râu thì nó đã vểnh cả râu lên rồi. Nhỏ Cúc Phương tức tối đập tay rầm rầm vào cánh cửa - Vậy mở cửa ra đi! Bị bắt quả tang đang hành hạ con Tai To, Tùng xấu hổ làm thinh nãy giờ. Nhưng thấy nhỏ Cúc Phương hết lên án lại gây áp lực, cứ như thể nó là công an đi bắt kẻ gian, Tùng thẹn quá hóa giận, cau mày sừng sộ - Không mở! Nhỏ Cúc Phương tông cửa một cái ầm - Mở! Thái độ hung hăng của nhỏ Cúc Phương làm Tùng thêm cáu. - Bạn phá nhà tôi hả? Miệng Cúc Phương mếu xệch - Bạn có mở cửa không? Giọng của nó đã bắt đầu nhòe nước mắt, lần này nghe như một lời năn nỉ hơn là một mệnh lệnh. Nhưng đang nóng tiết, Tùng gạt phắt - Không! Nhà tôi, tôi muốn mở lúc nào tôi mở, chẳng phải nghe theo lệnh của ai hết! Nghị nãy giờ không nói gì, nay thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền kéo áo Cúc Phương - Thôi, tụi mình về đi! Rồi nó quay lại nhìn Tùng và Đạt, trợn mắt đe - Các bạn nhớ đấy nhé! Chuyện này chưa xong đâu đấy! ạt chìa cùi chỏ - Thách mày làm gì được tụi này! Nhưng Nghị không buồn cãi nhau với Đạt. Nó hầm hầm bỏ đi, theo sau là nhỏ Cúc Phương vừa tấp tễnh bước vừa không ngừng đưa tay lau nước mắt. Tưởng Nghị đe chơi cho sướng miệng, không ngờ nó làm thật. Tất nhiên nó chẳng làm chuyện gì ghê gớm. Nó chỉ “trả thù” bằng cách ngay ngày hôm sau nó đem chuyện Tùng và Đạt lôi con Tai To ra hành hạ như thế nào kể lại cho mấy đứa bạn trong lớp nghe. Giờ ra chơi, Tùng khều ạt, lo lắng thông báo - Tụi nó nghe lời thằng Nghị và nhỏ Cúc Phương lên án tụi mình quá mày! - Lên án sao? Tùng liếm môi - Tụi nó bảo hai đứa mình là... đồ dã man! - Ối dào! – Đạt thở hắt ra – Tụi nó có miệng tụi nó muốn nói gì chẳng được, hơi đâu mà để ý! Mặt Tùng vẫn bần thần - Sao tao cứ thấy lo lo là! - Việc quái gì phải lo! – Đạt trấn an – Cậu tao hành con Mi-na nhà tao đến ị vãi cả ra quần mà có ai làm gì cậu ấy đâu! Đạt đem cậu mình ra làm dẫn chứng mong Tùng yên tâm nhưng lại làm thằng này thô lố mắt ra - Chó nhà mày biết... mặc quần? - Bậy! Nó ị ra quần của cậu tao ấy! Tùng bật cười - Vậy mà tao cứ tưởng! Ngay lúc đó, Tùng không biết đó là một trong những nụ cười hiếm hoi của nó kể từ giây phút đó. Suốt trong giờ chơi, chẳng đứa bạn nào bén mảng lại gần Tùng và Đạt, kể cả những đứa trước nay vẫn thường rủ Tùng và Đạt nhập bọn chơi đá cầu hoặc đánh bi. Cho đến khi tiếng trống vào học vang lên vẫn chỉ có độc hai đứa lẩn quẩn bên nhau. Thoạt đầu Tùng không có cảm giác gì rõ rệt lắm, nhưng khi vào lớp, thấy những đứa bạn mới hôm qua đây thôi vẫn thường quay sang nó mượn gôm, mượn thước hôm nay bỗng dưng không hỏi han gì đến nó, những đứa lắm chuyện bàn trên ưa quay xuống xầm xì tán dóc cũng tự nhiên đâm ra “đứng đắn” không thèm ngoảnh tới ngoảnh lui nháy nhó với nó như mọi bữa, Tùng đâm ra ngờ ngợ. Liếc sang dãy bàn bên kia, Tùng nhận ngay ra Đạt cũng đang lâm vào tình cảnh hệt như vậy. Đạt ngồi trơ vơ giữa lớp như ngồi trên một hoang đảo. Chẳng đứa nào bắt chuyện với nó. Buồn ơi là buồn! Thế là tụi trong lớp “tẩy chay” mình và thằng Đạt rồi! Tùng chột dạ nghĩ. Từ lúc đó, đầu óc Tùng cứ lơ lơ lửng lửng, chẳng nghĩ ngợi được điều gì ra hồn, lời cô giảng cũng chui vào tai này ra tai kia lúc nào chẳng biết.
Ngày đăng 19/03/2023, 1521 Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn nhật Ánh Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn http //vnthuquan[.] Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Chào mừng bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn Tạo ebook Nguyễn Kim Vỹ MỤC LỤC chương chương chương chương chương chương chương chương chương chương 10 Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Truyện dài "Xin Lỗi Mày, Tai To", nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, Tammy Nguyễn đánh máy chia xẻ bạn đọc "Xin Lỗi Mày, Tai To" số tập truyện dài "Kính Vạn Hoa" Chân thành cảm ơn Tammy dành nhiều thời gian quý báu để đánh máy chia xẻ truyện đến Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To đọc giả bốn phương Nếu bạn có thắc mắc, ý kiến, đóng góp, hay muốn làm quen với Tammy Nguyễn xin gởi email đến oneof_koo_louis_fans Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To chương Ì KHUÊ ƠI! DÌ KHUÊ À! Đang ngồi đọc sách gác, tự nhiên phát khung cảnh chung quanh vắng lặng, nhỏ Hạnh thấp buột miệng kêu Kêu xong, chờ hồi chẳng nghe tiếng dì Khuê đáp, nhỏ Hạnh đốn dì chợ Nhưng cịn thằng Tùng, nhà chẳng nghe tiếng Tùng, nhà chẳng nghe tiếng lục đục quen thuộc? Hay chạy chơi đâu rồi? Nhỏ Hạnh lại ngốc miệng - Tùng ơi! Tùng à! Đúng dự đốn, tiếng gọi rơi tõm vào thinh không Đợi lát, nhỏ Hạnh lại gân cổ gọi - Tùng ới ời! Vẫn chẳng có tiếng đáp lại Nhất định thằng chuồn đâu rồi! Chẳng hiểu có nhớ khóa cửa ngồi khơng? Nhỏ Hạnh cau mày lẩm bẩm sau thoáng lưỡng lự, tiếc rẻ gấp sách đọc dở lại lẹp xẹp lê bước xuống cầu thang Nhà vắng vắng ngắt Suốt từ phòng ngủ, phòng làm việc ba đến tận phịng khách tịnh khơng bóng người Giờ ba mẹ sở làm, dì kh chợ cịn thằng Tùng sang chơi bên nhà hàng xóm Thực gặp lúc yên tĩnh này, nhỏ Hạnh thích Tính khơng ưa ồn náo nhiệt Bao học về, ăn cơm xong, tót lên ghế bố nằm đọc sách Đọc sách chán, lại ngồi vào bàn loay hoay giở tập học Có đứa ham học nhỏ Hạnh, ba mẹ chả cần nhắc nhở Thậm chí mẹ cịn lo âu, sợ học nhiều sinh ốm Nhỏ Hạnh khơng ốm đến năm học lớp năm, mẹ phát mắc tật cận thị Ngồi lớp, nhìn lên bảng thấy lờ mờ, xin thầy đổi lên bàn thứ bảy Sau chuyển lên bàn thứ sáu, thứ năm Ngồi bàn thứ năm thời gian, lại xin lên bàn Cho đến thầy xếp ngồi bàn đầu, không thấy rõ chữ bảng, quay sang dịm tập đứa ngồi cạnh Vậy mà nhỏ Hạnh chưa biết bị cận thị Cho đến hơm mẹ chở mua “Đạo đức” Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To chuyện vỡ lở Sau lịng vịng hiệu sách khơng tìm thấy cuống muốn mua, đường lúc chạy qua sạp sách báo bày bên lề đường, thấy người ta treo la liệt loại sách giáo khoa, mẹ dừng xe lại, bảo - Con nhìn thử xem có “Đạo đức” khơng? Nhỏ Hạnh thản nhiên - Đứng xa q, đâu có nhìn rõ chữ! - Con khơng nói đùa chứ? – Mẹ sửng sốt – Cách có mét mà khơng đọc thấy sao? - Mẹ có đọc đâu! – Nhỏ Hạnh phụng phịu cãi – Nếu đọc được, mẹ đâu có bảo con! Mẹ giải thích giọng lo lắng - Nhưng mẹ bị cận thị, mà hôm mẹ lại qn mang theo kính! Cịn khác! - Con chẳng khác tí đâu! – Nhỏ Hạnh hồn nhiên đáp – Ở lớp, chẳng nhìn thấy bảng, tồn nhìn tập bạn để chép bài! Rồi hào hứng kể chuyện dăm ba bữa lại phải xin đổi chỗ ngồi thầy chiều ý cho mẹ nghe Đến lúc đó, mẹ biết điều xảy với Ngay lập tức, mẹ đưa đến bệnh viện khám mắt dẫn đến hiệu kính thuốc để sắm cho cặp kính đi-ốp theo dẫn bác sĩ Chuyện xảy cách bao năm rồi, từ hồi nhỏ Hạnh chưa vào trường Tự Do chưa biết Tiểu Long Quý ròm Bây cặp kính cịn chễm chệ sống mũi nó, tăng thêm đi-ốp lại xệ xuống khiến phải đưa tay đẩy lên Sở dĩ tác giả nói dơng dài nhỏ Hạnh để giải thích đeo kính mà khơng đeo thứ khác mắt mà bạn đọc thấy nhỏ Hạnh đứa ham học từ hồi học cấp Và đứa ham học sống cảnh nhà yên ắng thích thú chẳng khác cá sống nước Nhưng đứa nhát gan, nhỏ Hạnh không tài yên tâm ngồi thu gác để tận hưởng thú Nó sợ thằng Tùng bỏ chơi quên khóa cửa, kẻ trộm thừa vào nhà Mà chung cư sống, có khối nhà bị trộm Cứ nghĩ đến cảnh ngồi đọc sách gác, cịn kẻ trộm lục lọi vơ vét nhà, nhỏ Hạnh nghe lạnh toát sống lưng Đã khơng nghĩ thơi, nghĩ vơ nghĩ vẩn, nhỏ Hạnh run Nó thận bước kiểm tra cửa trước Nhìn thống qua, thấy cửa khóa bên trong, nhỏ Hạnh thở phào Như thằng Tùng cịn nhà Ủa, chui vào xó xỉnh kìa? Nhỏ Hạnh dỏng tai nghe ngóng Đứng hồi, chẳng nghe thấy gì, nhíu mày lần xuống nhà sau Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Kế phòng ngủ cánh cửa mở hành lang dẫn xuống bếp phòng tắm Ban ngày cánh cửa ln ln mở, trước ngủ dì Khuê đóng lại Nhưng lúc cánh cửa đóng im ỉm trước mặt nhỏ Hạnh Ngạc nhiên, Hạnh rón lại gần áp tai vào cửa, nghe rõ ràng có tiếng sột soạt tiếng cười khúc khích đằng sau Chắc thằng quỷ Tùng lại giở trị nghịch tinh đây! Nhỏ Hạnh thầm nhủ nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa Nhưng cánh cửa bị chặn từ bên vật nặng Nhỏ Hạnh mím mơi xơ mạnh Chiếc ghế chướng ngại vật liền bị đẩy chệch qua bên cánh cửa Đập vào mắt nhỏ Hạnh hai thằng nhóc Một thằng Tùng, đứa thằng Đạt, bạn học lớp với Tùng, nhà cách dãy phố Hai đứa thích chí ngồi nhìn Tai To cuống qt đưa hai chân trước lên loay hoay tìm cách gỡ bao ni-lông úp mõm Chiếc bao ni-lông giữ chặt sợi dây thun ràng bên nên cố gắng, Tai To chẳng tháo tuột Nó cuống cuồng vùng vẫy, chí bị tồi xuống đất, lăn lộn cách tuyệt vọng Nhỏ Hạnh xuất vào lúc ánh mắt Tai To lộ vẻ van xin tội nghiệp - Này, này, em làm thế? – Nhỏ Hạnh sửng sốt kêu lên Sự xuất bà chị khiến Tùng hốt hoảng - Tụi em có làm đâu ạ! - Chơi nghịch mà bảo khơng làm gì! Vừa nói nhỏ Hạnh vừa bước lại chỗ Tai To, tháo bao quái ác mõm Tùng kịp thời lấy lại bình tĩnh Nó dài giọng - Đấy chơi nghịch! Em phạt đấy! - Nó làm mà em phạt? Tùng mím mơi - Ai bảo xé tập em! Nhỏ Hạnh nheo mắt - Nó trèo lên bàn học em à? - Không phải trèo lên bàn học! – Tùng ấp úng – Nhưng la xé tập! - Chị chả hiểu cả! – Nhỏ Hạnh vờ ngơ ngác – Tập học để ngăn nắp bàn Con Tai To lại không trèo lên bàn được, xé tập em? Câu hỏi oăm bà chị làm Tùng cứng họng Nó ngắc ngứ lát khơng nói khơng rằng, quay chạy Lát sau, xuất với tập tơi tả tay, giọng mếu máo - “Thành tích” Tai To nè! Em có nói dối với chị đâu! Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn nhật Ánh Rồi sụt sịt, vẻ tức tưởi - May mà tập nháp! Nếu không xé tập học lớp, em phải nghỉ học luôn! Nhỏ Hạnh cầm tập săm soi hồi gật gù - Đúng tập bị xé Nhưng co lẽ Tai To Có thể chó hàng xóm gây chuyện nàỵ - Chính Tai To mà! – Tùng kêu lên đầy ấm ức – Em nhìn thấy rõ ràng! Thậm chí em cịn rượt theo để giật tập lại! - Nhưng em bảo Tai To không trèo lên bàn học em mà? – Nhỏ Hạnh vặn vẹo – Thế đụng tới tập được? - Cuốn tập à? – Tùng bối rối hỏi lại, sau thống ngần ngừ đành tặc lưỡi thú nhận – Thực tập em không để bàn! Trưa hôm qua em nằm sàn nhà tập vẽ, lúc dì Khuê giục ngủ, em vội vàng Nhỏ Hạnh nheo mắt nhìn em - Thế em để tập sàn, quên cất gì? - Thì vậy! – Tùng khụt khịt mũi tìm cách bào chữa – Nhưng mà chả có lúc quên! Mẹ vỏ qn chìa khóa cuống cuồng tìm vậy! - Đừng có lơi mẹ vào đây! – Nhỏ Hạnh nghiêm mặt – Em làm em chịu! Trong chuyện trách Tai To được! Chỉ em vứt tập bừa bãi sàn thôi! Tùng vùng vằng - Nhưng trước em bỏ quên tập sàn nhà mà có xảy chuyện đâu! Chỉ mẹ đem Tai To thơi! Từ ngày có nhà ta chuyện! - Lêu Lêu! – Nói mà nói được! – Nhỏ Hạnh quệt hai ngón tay vào má, trêu em – Chỉ có em luộm thuộm thấy chuyện thơi! Đã vậy, cịn đổ thừa cho Tai To nữa! Bị nhỏ Hạnh công tới tấp, trước mặt bạn bè, Tùng đổ quạu - Chị nói mặc chị! Em phạt đấy! Em bỏ quên tập sàn chị phạt em, Tai To xé tập em em có quyền phạt nó! Thằng Tùng đột ngột “lý sự” khiến nhỏ Hạnh ngớ người Thông minh mà lúc bất ngờ khơng tìm cách để bắt bẻ thằng em - Thôi được! – Cuối nhỏ Hạnh hạ giọng – Em muốn phạt Tai To phạt! Nhưng nên đánh khẽ vài thơi! Chả phạt chó cách bịt mõm lại cả! Từ nhỏ Hạnh xuất rầy la cậu em, thằng Đạt vẫm im thin thít Nó sợ chị thằng Tùng hỏi tội đồng lõa Nhưng câu nói vừa nhỏ Hạnh khiến Đạt cảm thấy ngứa ngáy chừng - Thế mà có đấy! – Đạt đột ngột buột miệng – Ở nhà em thấy cậu em bịt mõm Mi-na hoài! - Con Mi-na nào? – Nhỏ Hạnh tròn mắt Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To - Con chó nhà em ấy! – Đạt chớp mắt – Ngày bị cậu em phạt đủ thứ tội! - Ái chà chà! – Như phát giác điều gì, nhỏ Hạnh kêu lên – Hóa trị bịt mõm em bày cho thằng Tùng phải không? - Đâu có! – Đạt rùn vai – Trị mà chả biết, cần phải bày! Lời bào chữa Đạt chẳng thuyết phục nhỏ Hạnh mảy may Nhỏ Hạnh gí tay vào trán nó - Em hư nhé! Bày cho bạn tồn chuyện đâu khơng! Rồi khơng để thằng nhóc kịp phân bua, nhỏ Hạnh cúi xuống ôm Tai To nằn khép nép chân, quay lưng thẳng mạch Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To chương Thực chuyện Đạt có phần bị mắng oan Lúc thằng Tùng bảo cách “trừng phạt” Tai To, khơng muốn nói thằng theo hỏi hồi nên khơng thể làm thinh Chả sáng lúc chơi Tùng tuyên bố trước đám bạn - Chiều tao trị tội Tai To! Nghe vậy, thằng Nghị nhỏ Cúc Phương ngạc nhiên Hai đứa vốn mến Tai To Lúc mẹ thằng Tùng đem Tai To về, Tùng lên lớp khoe tíu tít rủ Đạt, Nghị nhỏ Cúc Phương nhà để xem cún tai đặc biệt Vừa thấy Tai To, Nghị trầm trồ - Con chó khơn đấy! Xem cặp mắt kìa, long lanh hai giọt nước ấy! Cịn nhỏ Cúc Phương khơng ngớt vuốt ve đơi tai dày rậm dài thượt Tai To ln miệng hít hà - Ơi, chó xinh làm sao! Trơng chẳng khác chó bơng! Hai đứa thích Tai To thế, nghe Tùng địi trị tội nó, liền ngẩn người ra - Nó bị tội mà trị? Tùng vẻ nghiêm trọng - Nó xé tập tao! - Ối trời! – Nghị buột miệng – Chó mà chẳng ưa xé giấy xé tập! Nó ngứa mà! Nhỏ Cúc Phương lên tiếng bênh vực Tai To - Tại Tùng thôi! Nếu Tùng cất tập cẩn thận Tai To xé được! Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Thấy hai đứa bạn hùa vào biện hộ, che chở cho Tai To, chí nhỏ Cúc Phương cịn có ý chê cẩu thả, Tùng ức Nó nghiến răng - Nhưng dù chiều Tai To phải bị phạt! Quyết tâm Tùng khiến Cúc Phương lo lắng Nó chớp mắt - Nếu muốn phạt Tai To, Tùng cần gí mõm vào tập bị xé, nạt lớn vài tiếng lần sau chừa thôi! Tùng “hứ” tiếng - Thế mà gọi phạt! Đúng trò gái! Nhỏ Cúc Phương đỏ mặt - Ở nhà Phương, lần Tí Ti làm quấy, Phương phạt thế, vào sau chẳng dám tái phạm nữa! - Nhưng với Tí Ti! - Tùng gạt – Còn Tai To Đã gọi Tai To phải khác Tí Ti lại! Với Tai To mà phạt thế, khơng chừng tưởng khen nó, lần sau lại làm tới! Nghị muốn mở miệng xin tội cho Tai To thấy Tùng hùng hổ q, biết lên tiếng khơng có kết mà tổ chọc giận thêm thằng Tùng Tùng chẳng buồn ngó ngàng hay hỏi han đến Nghị Biết thằng phe với Cúc Phương, “xin ý kiến” vơ ích, Tùng quay sang Đạt đứa im lặng cách “khách quan” Làm để trị tội Tai To hở mày? Thằng Đạt hỏi câu chẳng khác gãi trúng chỗ ngứa Ở nhà ngày chứng kiến cảnh cậu “hành hạ” Mi-na Hễ nhậu say cậu lơi Mi-na bắt làm đủ trị, đứng hai chân, bò lết từ góc nhà đến góc nhà khác, lại nhảy từ ghế qua ghế Cũng có lúc cậu đặt Mi-na lên đầu tủ cao nghễu khối trá nhìn run rẩy vịng quanh, vừa vừa rên ử, đôi mắt sợ hãi nhình dáo dác khắp nơi tìm chỗ xuống Khi cao hứng cậu cịn ném Mi-na tít lên cao đợi rơi xuống, thị tay chụp Con Mi-na sợ trò Mỗi lần bị ném bổng lên trời vậy, chân cẳng cuống cuồng cặp mắt thất thần trông đến tội Mẹ thằng Đạt ghét trị tai qi cậu Nhưng lần bị mẹ rầy la, cậu hành hạ Mi-na chừng vài ba ngày, sau chứng tật Thường vào lúc tỉnh, cậu hiền lành phết Suốt ngày cậu nằm đong đưa võng, ngủ gà ngủ gật, lúc thức mở ti-vi xem Những lúc ấy, Mi-na ung dung lượn lờ quanh nhà mà chẳng lo tai họa ập xuống đầu Chỉ đến chiều tối, lúc cậu làm rai lai ba xị ngồi qn cóc trở về, Mi-na liền cụp đuôi lẩn tuốt vào gầm giường, gầm tủ, chí có hơm trốn biệt toi-lét Nhưng dù Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To nấp lánh đâu, cuối bị câu lơi tung bổng lên không Cậu bị quan đuổi việc gần nửa năm mà chưa tìm chỗ làm Vịn cớ đó, chiều cậu khỏi nhà “uống vài tợp rượu cho đỡ buồn” theo cách nói cậu Khổ nỗi, cậu đỡ buồn chừng Mi-na lại buồn thêm chừng ! Đạt khơng tham gia vào trị nghịch tinh ơng cậu thất chí hồn tồn thờ trước số phận khốn khổ Mi-na Bởi lẽ đơn giản chẳng ưa Mi-na Tổ dân phố lúc có phong trào xậy dựng gia đìng văn hóa mới; ngồi khoản khác nhà phải cam kết không thả chó chạy rong ngồi đường Và từ ngày bị nhốt nhà, Mi-na ị vãi tứ tung Đạt, vốn không anh không em, ngày phải è cổ hốt phân chùi rửa nhà ba, bốn lượt Chính cơng việc nhọc nhằn mà Đạt căm Mi-na khơng để đâu cho hết trái với mẹ nó, Đạt chẳng xót ruột trước việc cậu đối xử tệ hại với cho nhà Khi thằng Tùng “vấn kế” cách trừng phạt Tai To tội xé tập, đầu Đạt nảy cách thức, cách thức cậu thường áp dụng với Mi-na Nhưng thấy cặp mắt thằng Nghị nhỏ Cúc Phương hau háu nhìn mình, Đạt khơng dám cơng khai bày cách cho Tùng Nó thừa biết hai đứa yêu quý Tai To vơ cùng, dại dột xui thằng Tùng nặng tay với Tai To hai đứa khơng để n cho Nghĩ lợi nghĩ hại hồi, Đạt liếm cặp môi khô rang - Tùy mày thôi! Tai To mày, mày muốn trị cách chẳng được! Lối nói nước đơi Đạt khơng làm Tùng thỏa mãn Nó khăng khăng - Nhưng tao muốn mày cách cho tao kìa! - Cách – Đạt nuốt nước bọt – Thiếu cách! Tùng nơn nóng - Nhưng mà cách gì? Mày tao cách đi! Trước dồn thúc Tùng, Đạt biết khó lịng từ chối Nó hỏi Tùng mắt lại khẽ liếc Nghị Cúc Phương - Con Tai To phạm tội xé tập phải không? Tùng nhăn nhó - Mày biết mà cịn hỏi! Phớt lờ vẻ trách móc bạn, Đạt thản nhiên hỏi tiếp - Mà cắn xé lỗi mõm, không? - Đúng! – Tùng gật đầu Đạt kết luận gọn lỏn - Vậy phải trị tội mõm Tai To! Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Tùng chớp mắt - Trị cách sao? Đạt ngó lơ chỗ khác - Lấy bao ni-lơng bịt mõm lại! - Ừ hay đấy! – Tùng hân hoan – Tao trị tội cách bịt mõm nó! Nhỏ Cúc Phương vầm im lặng hồi hộp theo dõi đối thoại Tùng Đạt, đến lúc thấy “tính mạng” Tai To bị nguy ngập, liền hớt hải can thiệp - Không được! Các bạn làm Tai to ngộp thở chết mất! Tùng nhún vai - Chết mà chết! Tai To có phải Tí Ti đâu! - Chết đấy! – Nghị rụt rè chen lời – Khơng có khơng khí chả sống được! Thấy đề nghị bị Nghị Cúc Phương bác, Đạt tức Nó mũi - Chả biết mà nói! Trước bịt mõm Tai To, bọn đục sẵn vài lỗ nơi đáy bao cho thở lại! Mặc dù cịn ấm ức nghe Đạt nói vậy, Nghị Cúc Phương khơng nghĩ lý để khung hai đứa bạn từ bỏ kế hoạch trừng phạt quỷ quái Trưa đó, lúc chen cổng tan học, Tùng nháy mắt với Đạt - Chiều ghé nhà tao chơi! Như hiểu ý, Đạt không hỏi hỏi lại, mỉm cười gật đầu Và bạn biết, hai ơng nhóc lút “thưởng thức” trừng phạt Tai To nhỏ Hạnh xuất mắng cho trận Khi nhỏ Hạnh ôm Tai To mất, Đạt liếc Tùng vẻ hờn trách - Tại mày mà tao bị chị Hạnh mắng! - Sao lại tao? - Chứ nữa! – Đạt ốn – Hồi sáng trường tao định không chịu bày cách cho mày, mày lại theo hỏi hoài! Giọng điệu than van Đạt khiến Tùng chẳng ham cãi Nó thở dài - Đầu Tai To thơi! Vì mà trước tao bị mắng lần! Tùng nói câu cốt để an ủi bạn Nhưng lời nói khỏi cửa miệng, Tùng cảm thấy tủi thân vô Ừ, từ ngày mẹ đem Tai To về, Tùng chẳng nhà cưng chiều trước Trước đây, Tùng út, ưu tiên Mẹ lúc nhắc chằm chặp - Khuê ơi, lát Tùng học thêm, em nhớ lấy cơm cho cháu ăn trước nghen! Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Xin Lỗi Mày, Tai To Nguyễn nhật Ánh - Hạnh ơi, xem ấm nước sôi chưa, bảo Tùng xuống tắm con! Hồi trước Tùng cậu hồng con, nhà ln xúm xít quanh Nhưng thời huy hồng qua Vị trí béo bở bị Tai To nhảy vô chiếm Bây mẹ lúc Tai To - Khuê ơi, Tai To ăn cơm chưa vậy? - Hạnh ơi, dẫn Tai To tắm con! Cái tên Tùng thân yêu ngày chưa hoàn toàn biến môi mẹ bị “giảm giá” nhiều trước cạnh tranh ngày tăng Tai To Nhưng điều khiến Tùng mủi lòng khơng mẹ, mà dì Kh chị Hạnh tỏ u q Tai To Hễ lần nhà vang lên tiếng “ẳng ẳng” Tai To miệng lại đồng loạt réo tên nó - Tùng! Cháu làm Tai To thế? - Tùng! Em lại đánh Tai To phải không? Trong chẳng buồn điều tra trước Tai To giở trị với Tùng Mà Tai To trò nghịch tinh! Ba ngày đầu về, lạ cảnh lạ người, Tai To giả rụt rè, hiền thục Trơng cảnh vừa bị rón vừa lấm lét nhìn quanh, mũi khịt khịt đánh hơi, tội Nhưng qua đến ngày thứ tư phơ mặt thật Nó chạy ngúng ngoắng khắp nhà, chui rúc khơng chừa xó xỉnh nào, lại cao hứng phóng vèo tay lái xe bạt mạng phố, vừa phóng vừa luồn gầm bàn, chui qua hai chân người khiến dì Khuê bưng khay trà vừa chùi rửa từ bếp lên phải la oai ối Nhưng trị mà Tai To thích nhảy chồm chồm theo Tùng Nhưng nhảy sng chả có vui, vừa nhảy vừa há mõm đớp lấy gấu quần soọc Tùng kéo lấy kéo để cách khối chí người bị kéo quần bực nhiêu Thoạt đầu Tùng nhỏ nhẹ - Tao không giỡng với mày nghen! Tùng bảo “không giỡn” Tai To lại láu táu hiểu thành “tao thích giỡn với mày lắm” nên sức nhảy sức kéo Tùng sầm mặt - Thôi nghen! Tao cảnh cáo mày lần chót đấy! Liệu hồn! Tai To lại nghe thành “đố mày kéo cho tuột được” nên lần vừa táp mẩu quần Tùng liền ngoạm chặt khơng chịu nhả khiến người bị hỏng khỏi mặt đất treo lơ lơ lửng không trung nom buồn cười Tạo Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện ... Ebook Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To Nhưng Tùng không cười Sợ bị rách quần, lật đật vung mạnh chân khiến Tai To văng xa rơi ? ?ánh bịch Thế Tai To liền... khác khiến Tùng cảm thấy Tai To không đáng yêu ngày đầu mẹ đem Đối với Tùng, Tai To trở thành tên phá rối khó ưa Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To chương Sự có mặt Tai To nhà nhỏ Hạnh bắt nguồn.. .Nguyễn nhật Ánh Xin Lỗi Mày, Tai To đọc giả bốn phương Nếu bạn có thắc mắc, ý kiến, đóng góp, hay muốn làm quen với Tammy Nguyễn xin gởi email đến oneof_koo_louis_fans Nguyễn nhật Ánh - Xem thêm -Xem thêm Xin lỗi mày, tai to nguyễn nhật ánh,
xin lỗi mày tai to