xieng xich yeu thuong

Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt. Truyện Xiềng Xích Yêu Thương của tác giả Ngụy A Ương là một tiểu thuyết hay về thể loại đam mỹ. Cao Dung ở kiếp trước lại bị một tên giết người dùng cao chặt đứt mất đầu của mình, tuy nhiên lại có cơ hội xuyên không sống lại vào Phiên ngoại 3 Người viết: Thỏ Thỏ tặng quà cho những độc giả yêu quý bộ truyện này đây. Tèng teng. Hãy khen và nịnh hót Thỏ đi, cho Thỏ đắm chìm trong hạnh phúc. Lưu ý trước khi đọc: 1/ Sinh tử văn. 2/ Truyện có cảnh H do Thỏ viết. Vài độc giả […] Gần 8 năm đã trôi qua kể từ ngày Raju - 1 chú voi ở Ấn Độ phải đeo xiềng xích, gông cùm trong 50 năm được giải cứu, nhưng người ta vẫn không quên được chuyện xảy ra ngày hôm ấy - sự kiện dẫn đầu cho việc giải phóng khoảng 40 con voi có số phận tương tự như Raju. Độ dài : 46 chương. Cao Dung ở kiếp trước lại bị một tên giết người dùng cao chặt đứt mất đầu của mình, tuy nhiên lại có cơ hội sống lại vào lúc năm tuổi và cũng gặp lại tên biến thái tương tự, Nhưng lần này tiểu biến thái đến không phải để giết cậu, mà Chương 1 - Chương 1. /48. Edit: Thỏ. Sắc trời hơi tối, Cao Dung chạy thục mạng về nhà. Dường như cậu sợ hãi điều gì, trái phải nhìn xung quanh một phen, bước chân chạy về phía phòng trọ lầu ba càng thêm gấp gáp. "Bình an, bình an…". Cao Dung cứ lẩm bẩm mãi, một tiếng materi b jawa kelas 11 semester 1. Cùng đọc truyện Xiềng Xích Yêu Thương của tác giả Ngụy A Ương tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Thỏ – 兔Tên gốc 重生之囚宠Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HEĐộ dài 46 chươngCao Dung ở kiếp trước lại bị một tên giết người dùng cao chặt đứt mất đầu của mình, tuy nhiên lại có cơ hội sống lại vào lúc năm tuổi và cũng gặp lại tên biến thái tương tự, Nhưng lần này tiểu biến thái đến không phải để giết cậu, mà đến để “thương yêu”.Quét bom Phùng Tầm Kha biến thái bệnh kiều mỹ nhân công x Cao Dung trọng sinh ôn nhu văn, công cuồng luyến, dục vọng chiếm hữu rất cảnh vườn trường, công sủng thụ. MenuPopular dishesLocation & HoursMonClosedTueClosedClosed nowWed1200 PM - 830 PMThu1200 PM - 830 PMFri1200 PM - 900 PMSat200 PM - 900 PMSun200 PM - 800 PMAmenities and MoreLoading interface...Loading interface...Loading interface...Frequently Asked Questions about Yueh Tung RestaurantDoes Yueh Tung Restaurant take reservations?Yes, you can make a reservation by picking a date, time, and party Yueh Tung Restaurant currently offering delivery or takeout?Yes, Yueh Tung Restaurant offers both delivery and is Yueh Tung Restaurant rated?Yueh Tung Restaurant has days are Yueh Tung Restaurant open?Yueh Tung Restaurant is open Wed, Thu, Fri, Sat, Sun. Edit ThỏTiểu khu lầu hai có hai người phụ nữ không trong sạch. Một là cô ả nơi cửa nhà xuất hiện đủ loại đàn ông, hai là một cô không chồng mà chửa. Chuyện này hàng xóm xung quanh đều biết, bàn ra tán vào. Hội bà tám tụ họp để cười trộm vài tiếng, trỏ vào lầu hai, chun mũi, thì thào nói “Không biết xấu hổ!”Lẫn trong tiếng mỉa mai cười nhạo, người phụ nữ xinh đẹp vẫn mặc váy dài, tóc xõa thướt tha đứng bên khung cửa, giương mắt nhìn đám đàn bà đang bàn tán mình. Nàng mỉm cười trào phúng, một năm qua một người gõ cửa, Phùng Tây quay lưng, chậm rãi đón khách. Sau đó một gã đàn ông tiến vào, Phùng Tây nghiễm nhiên vươn đôi tay vờn quanh cổ anh Tầm Kha đeo cặp đứng trước cửa, vừa đưa tay lên lại buông thõng xuống. Dường như hắn có thói quen tựa vào hành lang, đôi mắt màu xanh không còn giống bảy năm trước – to to, tròn tròn, khi vui vẻ sẽ ngời sáng như ngôi sao. Nay hắn sở hữu đôi mắt phượng hẹp dài, lúc nhìn đối phương hay lúc cười rộ lên, đều lạnh như cúi đầu, nhàm chán nhìn dưới chân. Thi thoảng sẽ ngẩng lên, đôi con ngươi thẳm xanh tùy tiện nhìn về nơi nào đó. Nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn họ sẽ cảm thán một thiếu niên 12 tuổi có dáng dấp thật xinh đẹp, tinh xảo, thanh khiết; lại xa cách và lạnh nên vừa lúc Cao Dung đeo cặp đi lên lầu đã thấy một màn như vậy khiến cậu có chút giật mình. Nhưng cậu nhanh chóng dời tầm mắt, đi đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa từ túi quần ra, chuẩn bị mở họ phôi pha theo thời gian, khi ấu thơ như hình với bóng, tới bây giờ vẫn còn gặp nhau nhưng không hay trò chuyện xưa, sau một hôm Phùng Tầm Kha và Cao Dung đổi chỗ, Phùng Tầm Kha đã không còn đến nhà trẻ. Sau đó, Cao Dung học tiểu học tại quê, Phùng Tầm Kha thì chuyển tới chỗ của bà năm tiểu học bọn họ hoàn toàn mất liên lạc, thẳng đến cấp hai Phùng Tầm Kha mới quay về, hiện tại cả hai học chung một trường. Chỉ là một lần nữa gặp mặt, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ năm ấy. Sáu năm xa cách đã biến cậu và hắn trở thành hai kẻ xa Dung nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất mình sẽ không khó xử.“Dung Dung.” Thanh âm trong trẻo vang lên từ sau lưng, Phùng Tầm Kha lặng lẽ nhìn Cao Dung bằng đôi con ngươi xanh thẳm. Giọng hắn mang ý cười, lọt vào tai rất tuyệt Dung ngoảnh đầu, cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Rốt cuộc bọn họ rất lâu đã không chào hỏi nhau. “Phùng Tầm Kha.” Trong tâm trí Cao Dung hiện lên rất nhiều câu chữ, cậu suy xét lựa lời mà nói, nhưng cuối cùng thốt ra ba từ đơn Tầm Kha lại vô cùng tự nhiên “Mẹ cậu đi vắng ư?” Bình thường chỉ cần Cao Dung gõ cửa, Lưu Quế Lệ sẽ ra đón. Mà hôm nay cậu lại đem chìa khóa Dung gật đầu “Mẹ mình bận việc.” Rồi cậu theo bản năng muốn hỏi Sao cậu chưa vào nhà? Tuy nhiên cậu đã kìm lại, cũng không tiếp tục nhiều lời, chỉ mỉm cười xã giao với hắn.“Phải không?” Phùng Tầm Kha than nhẹ một tiếng, bỗng hắn cướp lấy chìa khóa trong tay Cao Dung. Chính cậu cũng không ngờ hắn sẽ dùng chiêu này, chờ đến khi phản ứng lại thì ngón trỏ Phùng Tầm Kha đã huơ huơ chìa khóa, thong dong nói “Bây giờ Dung Dung đối xử với mình rất lạnh nhạt đấy, không hề thân thiết như hồi còn nhỏ.”Hắn cố ý nhấn mạnh từ thân thiết’, tiếp theo dường như nghĩ đến cái gì, hắn nở nụ cười, khóe môi cong cong, mắt xanh cuốn hút. Thiếu niên phong tình, đúng là như vậy.“Này.” Cao Dung tiến lên một bước, muốn lấy lại chìa khóa của mình. Phùng Tầm Kha cũng không né tránh, hơn thế còn bước gần thêm một bước, cánh tay đặt ngang cổ Cao Dung, ép cậu dán sát vào Dung tròn 12 tuổi. Kiếp trước cậu 15 tuổi vẫn là nam sinh thấp nhất trong lớp. Thậm chí cả lớp còn đặt biệt danh cho cậu là chú lùn’, nay cũng không tránh khỏi, dù cậu đã cố gắng nốc sữa bò nhưng mọi thứ vẫn y nguyên. Ngược lại Phùng Tầm Kha cao hơn cậu nửa cái đầu, tuy rằng vóc dáng hắn hơi gầy nhưng áp đảo một Cao Dung gầy yếu nhỏ bé vẫn không thành vấn đề.“Cậu làm gì đó?” Cao Dung nghĩ rằng Phùng Tầm Kha sẽ đánh cậu. Nếu hắn ấn cậu xuống đất rồi đấm cho vài đấm thì cậu cũng không có khả năng chống Tầm Kha ghé sát vào Cao Dung, nhẹ nhàng nói “Mình sẽ không đánh Dung Dung.”Một tay hắn áp Cao Dung trên tường, một tay khác đột ngột trượt xuống phía sau lưng, sờ vào vòng eo Dung sợ hãi. Đương nhiên cậu sẽ không giống con gái hét ầm lên dê xồm, biến thái’, nhưng cậu rất sợ nhột, đặc biệt là vùng eo. Cho nên nếu không nhờ Phùng Tầm Kha giữ cậu, cả người cậu đều sẽ cong thành con tôm. Cao Dung kêu một tiếng “Cậu đừng sờ eo mình!”Phùng Tầm Kha liền dời tay, còn cười ha hả trêu chọc “Dung Dung nhạy cảm ghê.” Sau đó hắn ghé sát tai Cao Dung, thì thào. “Mình muốn xem 7 năm qua, cơm cậu ăn chạy chỗ nào, tại sao vừa gầy vừa thấp như thế. Rõ ràng trước kia cậu cao hơn mình.”Cao Dung bị hơi thở hắn bủa vây cũng có phần hoảng hốt, càng không chú ý đến hắn đang nói gì, chỉ vội đẩy đẩy hắn “Cậu trả chìa khóa đây.”“Cậu trả lời mình vài vấn đề, mình sẽ trả ngay cho cậu.” Phùng Tầm Kha lắc lắc chiếc chìa Dung không mảy may nghĩ ngợi, bèn đồng ý “Được, vấn đề gì?” Hiện giờ Cao Dung cảm thấy hơi xấu hổ, tại sao lại giống cô em ngây thơ bị phường lưu manh đùa Dung cho rằng Phùng Tầm Kha sẽ hỏi những vấn đề kỳ quái, không ngờ mở miệng chính là “Mẹ cậu làm gì nhỉ?”“Mẹ mình đi thăm bà ngoại.” Cao Dung thành thật trả lời, sau đó cậu hỏi Phùng Tầm Kha. “Trả chìa khóa cho mình được chưa?”Phùng Tầm Kha cười lắc đầu “Vậy cậu bảo mẹ mình đang làm gì? Nói đúng trả cậu ngay.” Tuy hắn cười, nhưng đôi mắt lạnh băng; khóe môi cong lên, lạnh lùng đến cực Dung không biết nên nói sao. Mẹ hắn đang làm gì, hiện tại hắn đang bị nhốt ngoài cửa, bà con chồn xóm đều biết mẹ hắn đang làm gì.“Phùng Tầm Kha…” Cao Dung nhìn Phùng Tầm Kha đang tươi cười, sự đau lòng ngủ yên từ lâu một lần nữa dâng lên. Cậu muốn an ủi hắn, nhưng an ủi cái gì?Uống phí mà thôi…“Dung Dung, để mình giúp cậu trả lời.” Phùng Tầm Kha buông lơi cánh tay đang đè trên cổ tay Cao Dung. Hắn một tay làm hình tròn, tay khác cầm lấy chìa khóa của cậu. “Làm như vậy.” Sau đó chìa khóa tiến vào hình tròn Dung đỏ bừng mặt. Cậu thừa biết Phùng Tầm Kha diễn đạt cái gì. Tuy rằng cậu đã sống gần 30 tuổi, nhưng còn chưa kịp hôn môi phụ nữ đã phải qua đời. Nay Phùng Tầm Kha nói trắng ra khiến cậu xấu hổ không thôi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn.“Chìa khóa của Dung Dung.” Phùng Tầm Kha đưa đồ vật cho khổ chủ, Cao Dung vội vàng nhận lấy. Một lần nữa cậu bị Phùng Tầm Kha kéo đến gần, đôi mắt thẳm xanh nghiêm túc nhìn chằm chặp vào Cao Dung, “Mặt đỏ như thế là thẹn thùng sao? Nhưng về sau Dung Dung cũng phải làm những chuyện này đấy.”“…” Lần nữa im lặng, Cao Dung thừa nhận mình bị một thằng nhóc choai choai trêu chọc không thể phản bác. Hắn nhìn cậu thật gắt gao, cậu vội ngoảnh mặt, la lên “Trước hết buông tay mình đã.”Phùng Tầm Kha quả nhiên giữ lời hứa. Thoát khỏi sự giam cầm, Cao Dung rút tay, gấp gáp quay lưng, nhanh chóng tra chìa vào ổ khóa. Cửa mở, cậu như một con nhỏ chạy thục mạng vào nhà, một loạt động tác vô cùng liền Tầm Kha lẳng lặng nhìn Cao Dung. Thẳng đến khi cửa đã đóng, hắn mới lẩm bẩm “Thật đáng yêu.” Có rất nhiều hành động của Phùng Tầm Kha làm mình đau lòng hơn là căm sợ. Như đứa trẻ cả ngày ngắm mặt trời chỉ vì muốn nhìn mặt trời lặn xuống. Mặt trời lặn, Cao Dung sẽ về nhà. Hay khi lưng Cao Dung bị bỏng, khi Dung Dung của hắn bị nhốt, hắn đã phát điên như một con thú hoang dại. Nhưng chỉ cần Dung Dung gọi tên hắn, hướng về hắn, hắn cam nguyện mọi sự làm theo lời Dung Dung, miễn là Dung Dung đừng khóc, miễn là Dung Dung bình an. Đây là một tình yêu vừa đáng ngưỡng mộ, lại vừa đáng sợ. Hắn yêu thương đến mức lệch lạc, đến mức không phân rõ đúng sai. Yêu như si như mê, yêu đến mù quáng. Hắn sẵn sàng chết vì Dung Dung, lại sẵn sàng dồn ép Dung Dung không thể trốn chạy khỏi vòng tay hắn. Dung Dung không có quyền lựa chọn, cũng không thể lựa chọn, trừ phi Phùng Tầm Kha chết. Dung Dung là đạo đức, là trói buộc giữ hắn ở lại thế giới con người, là chúa tể trong thế giới u ám vặn vẹo của hắn. Dung Dung là nước, là không khí, là ánh sáng của Phùng Tầm Kha, là mục tiêu hắn nâng niu bảo vệ cả đời. Chỉ Dung Dung có sức ảnh hưởng, có quyền hạn với Phùng Tầm Kha. Không còn ai, không một ai, còn có cơ hội chi phối Phùng Tầm Kha thêm lần nào nữa. Cao Dung trong mắt mình là một nhân vật khá mờ nhòa. Có lẽ vì Phùng Tầm Kha đã tạo cho mình những ấn tượng quá sâu sắc. Không thể phủ nhận những phần tốt đẹp của Cao Dung đã giúp cứu lấy Phùng Tầm Kha khỏi vực sâu u tối. Nhưng Cao Dung, một nhân vật không có nhiều chính kiến, không đủ mạnh mẽ, không thể làm gì. Mọi thứ đều là Phùng Tầm Kha chuẩn bị cho cậu, buộc ép cậu, nài van cậu. Dung Dung hoàn toàn bị động, hoàn toàn đón nhận. Cậu không phản kháng với gia đình, không phản kháng với Phùng Tầm Kha. Sự mềm yếu đó vừa đáng yêu vừa đáng giận. Phải nói, công của bạn Thỏ edit là cực cực lớn. Từng câu từng chữ Phùng Tầm Kha nói với Cao Dung qua bàn tay của bạn đều thấm đẫm vào tâm trí mình. Cách chuyển đổi xưng hô vô cùng ngọt, từ ngữ thuần việt và có một cái gì đó cuốn hút mình đến tận những dòng cuối cùng, chỉn chu và tinh tế. Mình cũng thích cái tên được Thỏ đổi hơn tên của tác giả nữa. “Xiềng xích” là một sự cầm tù không thể trốn thoát, gỡ bỏ, tháo rời. Chưa kể mấy phần phiên ngoại vô cùng vô cùng làm mình thỏa mãn do Thỏ viết nữa. Vô cùng vô cùng cám ơn bạn. Đã lâu rồi mình mới đọc được một tác phẩm edit mượt như thế. Thật sự thì mình rất rất là khó chịu trong khoản dịch nửa nạc nửa mỡ tràn lan như hiện nay. Tìm được Thỏ, là một may mắn của mình. Đọc được Xiềng xích yêu thương, là một sự mãn nguyện khó nói thành lời. Thuộc truyện Xiềng xích yêu thương Chương 31Edit ThỏBởi vì Phùng Tầm Kha vắng mặt 3 tuần nên thân là bạn cùng bàn, Cao Dung tự nhiên phải gách vác nhiệm vụ phổ cập kiến thức cho hắn. Nhưng Cao Dung khó mà tưởng tượng một Phùng Tầm Kha rõ ràng thông minh như thế lại nghe thế nào cũng không hiểu một đề toán vô cùng giản đơn, dễ hiểu. [ Tiểu Kha cố ý đó = ]Cao Dung mặt đỏ tai hồng giảng đi giảng lại mỗi một bài toán nhưng Phùng Tầm Kha vẫn không hiểu, hắn còn chớp chớp đôi mắt xanh “Hửm? Từ từ, chỗ này làm sao cơ?”“Vừa rồi mình nói ở đây vẽ thêm đường tiếp tuyến, sau đó áp dụng công thức là được.” Cao Dung lần nữa vẽ một nét ở hình học kia. “Hiểu chưa?”Phùng Tầm Kha nửa hiểu nửa không nghiêm túc nhìn trong giây lát, lúc ngước mắt lên thì thấy Cao Dung vô cùng chờ đợi hắn hiểu bài, vì vậy mỉm cười gật đầu “Đã hiểu.”“Hiểu thật không đó? Vậy tiếp theo cậu làm sao?”Phùng Tầm Kha cầm chiếc bút ghé đến gần mặt Cao Dung, vô sỉ nói “Hôn mình một cái mình nói cho.”Cao Dung giật lấy bút từ tay hắn, gõ đầu hắn mấy cái “Phùng Tầm Kha, cậu muốn tức chết mình.”Phùng Tầm Kha ngắm gương mặt hồng hồng của đối phương, trong đôi mắt đen nhánh kia ngập tràn hình ảnh của chính mình, nhịn không được bèn trêu cậu. “Nếu không… Cậu giảng một lần nữa đi? Mình còn chưa hiểu lắm.”“Mình lặp lại lần nữa cậu phải nghe cho tốt, trời sắp tối rồi mà cậu còn chưa giải ra.” Cao Dung tuy rằng muốn tỏ ra tức giận nhưng mỗi khi như thế đều bị Phùng Tầm Kha quấy nhằng lúc sau, vẫn là thỏa Phùng Tầm Kha cũng ỷ vào tính tốt’ của Cao Dung, bắt nạt một chút lại một chiều tan trường chỉ còn mỗi hai người. Vốn dĩ có năm đề toán nhưng nói gần 2 tiếng đồng hồ, Phùng Tầm Kha nửa hiểu nửa không mà viết ra chống cằm, bộ dáng nhàn nhã. Hắn đưa tay giúp Cao Dung xước tóc rũ trước trán, cười bảo rằng “Giờ chỉ có mình và Dung Dung ở bên nhau, cảm giác thật tuyệt.”Cao Dung thấy dáng vẻ nhàn hạ của hắn, còn mình thì cuống cuồng lên, chỉ thở dài một bận “Mình giảng kiểu gì cậu cũng không lọt vào tai, cảm giác thật tệ.”“Dung Dung dạy sai phương pháp nên mình không hiểu.”“Ơ?” Cao Dung kỳ quái nhìn Phùng Tầm Tầm Kha kéo Cao Dung “Bởi vì cậu ngồi quá xa mình.” Gương mặt hắn dần dần liền kề với cậu. “Chỉ có thật gần, thật gần mới có thể nghe thấu những gì cậu giảng cho, ví như thế này.” Môi hắn dán lên vành tai Cao Dung. “Dung Dung nói cái gì mình cũng hoàn toàn hiểu.”Hơi thở ấm áp phả bên tai khiến Cao Dung rụt cổ, cậu theo bản năng muốn né thân mình nhưng đôi tay hắn đã đè bờ vai của cậu “Lúc mình không đi học, có phải Dung Dung rất lo lắng không?”Bởi vì Phùng Tầm Kha quá gần nên Cao Dung càng lúc càng gấp gáp, trên thực tế, chỉ cần đối mặt với Phùng Tầm Kha thì cậu sẽ luôn bối rối không biết làm sao. “Đương nhiên lo lắng. Mà… cậu đừng gần mình như vậy.”“Nhớ mình không?” Tay hắn mơn trớn mặt Cao Dung. “Mấy ngày qua mình nhớ Dung Dung lắm.”Đôi mắt xanh nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Cao Dung, mang theo ý tình ái muội và sự bình tịnh cực kỳ khiến Cao Dung gật đầu vô thức “Mình vẫn luôn nhớ cậu.” Đợi đến khi giật mình Cao Dung còn định giải thích. “Nhớ theo kiểu bạn bè…”Lời còn chưa dứt, môi Phùng Tầm Kha đã khẽ chạm vào môi Cao Dung. “Tơ vương lẫn nhau, là mình bồi thường cậu hay cậu bồi thường mình?”Áp lực trên môi cũng dần mạnh thêm, tay Cao Dung đặt trước vòm ngực hắn, cậu toan muốn đẩy ra nhưng càng bị hôn thì càng mềm nhũn, cậu bấy giờ cũng không đủ sức để trốn tránh hắn nữa. Ngoài ra Phùng Tầm Kha vẫn đang bị thương, dù thế nào Cao Dung cũng chẳng dám dùng hết sức.“Bảo bối, anh yêu em.” Thanh âm trầm thấp của Phùng Tầm Kha vang bên tai Cao Dung, giống như tiếng sấm hung hãn và mưa phùn lất phất, dội vào đại não, thấm sâu đáy tay đẩy trước ngực Phùng Tầm Kha cũng dần buông lơi, Cao Dung run rẩy hàng mi, nhắm nghiền hai mắt, chỉ cảm thấy đôi môi ấm áp càng nồng. Hơi thở tươi mát của đối phương len vào khoang miệng, hòa tan nơi đầu lưỡi…Chương 32Edit ThỏCao Dung có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ hơi thở đối phương, cơ thể cậu khẽ run, bàn tay đang ôm bên eo cậu cũng vuốt ve nồng Dung hé mắt, nghiêng đầu đi, đôi môi tách rời, trên gương mặt trắng nõn kia cũng giăng đầy mây đỏ.“Dung Dung?” Đôi mắt Phùng Tầm Kha mê man còn ngập trong tình ái, giọng nói cũng có chút khàn khàn. Hắn đưa tay mơn trớn mặt Cao Dung, cọ trán mình vào trán cậu. “Dung Dung, chúng ta ở bên nhau, được không?”Da mặt Cao Dung càng lúc càng nóng, nửa câu không nói thành lời. Rõ ràng chỉ cần đáp không’ là ổn, nhưng cậu chỉ cụp mắt, tránh né đôi mắt xanh mang theo hơi Tầm Kha hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi người thương, thì thào nói “Dung Dung, ở cạnh mình, mình yêu cậu, mình yêu cậu…” Chất giọng mềm mại nỉ non khiến tim Cao Dung muốn nhảy lên tới hắn bên nhau, là ý gì? Như là cặp đôi yêu nhau, không phải bạn? Có thể ôm nhau, hôn môi, có thể thủy chung và bảo vệ, Phùng Tầm Kha muốn như thế sao? Muốn cùng mình như thế sao?Cao Dung thấy rất loạn, giọng cậu cũng run rẩy hơn “Phùng Tầm Kha, mình…” Vốn là cự tuyệt, nhưng khi nhìn đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, đầu óc cậu đột nhiên trống rỗng. Rồi cậu vô thức gật đầu, nhẹ nhàng đáp “Được.”Câu nói kia khiến Phùng Tầm Kha có hơi sửng sốt, dường như không thể tin nổi. Đôi mắt hắn trở nên thẳm sâu, lặng lẽ nhìn Cao Dung giây lát. “Dung Dung, đồng ý đúng không?”Không đợi Cao Dung trả lời, Phùng Tầm Kha đã vươn tay ôm siết Cao Dung vào trong ngực. “Không cho đổi ý, nếu đổi ý cũng vô dụng, mình nghe thấy rồi, hiện tại chúng mình đã ở bên nhau.”Mang theo vui mừng và kích động nên hắn ôm Cao Dung rất chặt, rất lớn, thậm chí khiến Cao Dung cảm thấy thật đau. Nhưng Cao Dung không đẩy hắn ra, chỉ đem mặt vùi vào vai hắn, chính cậu cũng thừa biết đây là một quyết định điên sao lại đồng ý?Mà tương lai sẽ ra sao? Cậu không muốn suy nghĩ, cậu chỉ biết rằng từ khi còn bé xíu, cậu đã không cự tuyệt nổi Phùng Tầm Kha…—Sau khi đồng ý cùng Phùng Tầm Kha ở bên nhau, hai người giống như rơi vào tuần trăng mật. Đặc biệt là Phùng Tầm Kha luôn tận dụng mọi thời cơ để sờ một chút, hôn một chút với Cao giờ Cao Dung sẽ lo lắng bị người khác phát hiện, sẽ giận dỗi không thèm quan tâm hắn, khi đó Phùng Tầm Kha sẽ lập tức tỏ ra đáng thương lẽo đẽo theo sau, cầu hòa gọi “Dung Dung, Dung Dung…”Cao Dung quay lưng về phía hắn, cảm thấy buồn cười. Một Phùng Tầm Kha hay mè nheo, làm nũng thật sự quá đáng chỉ thế, giờ Toán Phùng Tầm Kha một tay chống cằm, cũng không thèm nghe giảng, cứ ngốc nghếch nhìn chằm chặp Cao Dung. Cậu bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, đang định bảo đừng nhìn nữa thì cộp’ một tiếng, phấn trắng bay thẳng vào trán Phùng Tầm dạy Toán nổi danh với chiêu Nhất dương chỉ’, có sở thích dùng phấn ném người, hơn nữa bách phát bách trúng. “Phùng Tầm Kha, trò ngồi nhìn mãi trò Cao Dung làm chi? Mặt trò ấy nở hoa chắc? Lên đây giải bài!”Phùng Tầm Kha vừa rồi không nghe giảng, lúc này cũng hơi thộn ra. Nhưng nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh này đã luống cuống, tuy nhiên tố chất tâm lý của hắn rất tốt, hắn vô cùng thản nhiên đi lên bục giảng, chỉ mỗi Cao Dung thừa biết hắn chẳng có chữ nào trong Dung hơi sốt ruột, bởi vì cô dạy Toán còn có thói quen gọi người lên bảng giải đề, mà bọn học sinh cấp ba giải đề không được cũng cảm thấy ảnh hưởng tới vấn đề sĩ diện, có thể dùng bốn chữ hình dung vô cùng nhục nhã’. Vì thế mỗi lần cô giáo muốn tìm vật hi sinh’ thì các bạn đồng loạt cúi đầu siêu thấp, hận không thể đào một cái hố rồi cắm đầu xuống học sinh thấy Phùng Tầm Kha lên bảng thì vừa bàn tán, vừa len lén Tầm Kha mặt không đổi sắc cầm lấy một viên phấn, nghiêm túc nhìn mấy công thức cô giáo viết trên bảng đen, sau đó bắt đầu làm bài, chỉ chốc sau đã hoàn thành bài dạy Toán đứng một bên gật gù “Tuy rằng không đúng quá trình nhưng kết quả thì đúng.”Cao Dung ngồi dưới cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không ngờ Phùng Tầm Kha chỉ nhìn mấy công thức thôi mà đã tìm ra đáp án; nhưng lúc cậu kèm hắn học thì hắn lại không biết làm luôn…Phùng Tầm Kha trở lại chỗ ngồi, nhìn Cao Dung chớp mắt. Cao Dung cảm thấy trên tay lan tỏa sự ấm áp, Phùng Tầm Kha vòng một tay xuống gầm bàn, nắm chặt tay Cao Dung, khẽ hỏi “Chồng em vừa rồi không mất mặt đi?”Cao Dung nghe hắn nói vậy vừa tức vừa buồn cười, cô dạy Toán lại quắc mắt nhìn về phí bên đây, Cao Dung sợ tới mức muốn nhanh chóng rút tay về nhưng Phùng Tầm Kha đã nắm thật chặt. Hắn nghiêm túc nhìn bảng đen, bộ dáng như một học sinh hiếu Dung hết cách đành tựa người vào hắn. Mặc dù có chút hồi hộp nhưng cũng đưa một tay khác che lại khóe môi, giấu đi nụ cười tủm ra ở cạnh Phùng Tầm Kha thật sự rất vui…Giờ ra chơi, Phùng Tầm Kha kéo Cao Dung ra ngoài. Ở một bờ tường không có ai, Phùng Tầm Kha liền ôm chầm Cao Dung, đầu liên tục cọ cọ trên cổ cậu. Tóc gợn vàng khiến cậu thấy ngưa ngứa, hắn chợt bảo “Không muốn học nữa, muốn ôm Dung Dung.”Cao Dung vuốt tóc Phùng Tầm Kha “Ngứa quá, mau đứng lên, mau vào học.”“Hôn anh một cái.” Phùng Tầm Kha ngẩng đầu kề sát mặt Cao Dung. “Hôn anh rồi anh sẽ tránh ra.”Cao Dung đưa tay véo má Phùng Tầm Kha. Tuy không véo mạnh nhưng cũng làm mặt hắn ửng hồng, bởi lẽ làn da kia quá trắng. Một gương mặt đẹp đột nhiên có hai vệt hồng hồng, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương; vì vậy Cao Dung nhất thời mềm lòng, hé môi áp lên môi Phùng Tầm Kha.“Hôn cái nữa.” Phùng Tầm Kha được đằng chân lân đằng Dung quay đi “Không hôn, muốn vào học.”“A… Hôn một cái, chỉ một cái thôi, chúng ta sẽ đi học.” Phùng Tầm Kha cọ đầu trên vai Cao Dung, chớp chớp đôi mắt to màu xanh, vô lại làm Dung hết cách, chọt chọt mặt Phùng Tầm Kha rồi hôn chụt lên, sau đó vội vàng đẩy hắn ra, bỏ chạy. Cậu thừa biết nếu mình đứng đây, Phùng Tầm Kha chắc chắn sẽ yêu cầu hôn thêm một cái.’Nhìn bóng lưng Cao Dung xa dần, Phùng Tầm Kha xoa môi, mắt xanh ý cười tràn ngập. Cho đến khi bóng dáng Cao Dung mất hút, hắn mới quay người đi. Vừa rồi nụ cười rạng rỡ bỗng thay thế bằng nét mặt lạnh lùng, hắn nhìn về hướng nữ sinh đang nấp sau gốc cây “Bạn Trần Nguyệt, xem đủ chứ?”Sắc mặt nhỏ trắng bệch “Hai cậu…”Phùng Tầm Kha gật đầu, chậm rãi đi tới Trần Nguyệt. Đôi mắt xanh ngày càng trầm xuống, Trần Nguyệt bị ánh nhìn đẹp đẽ mang theo sự đáng sợ đóng đinh tại chỗ. Còn một bước tới gần, Phùng Tầm Kha chợt khom lưng, thì thào nói “Cậu sẽ không nói ai biết đâu? Đừng tổn thương Dung Dung đấy.” Rồi hắn đứng thẳng. “Nếu không, vì Dung Dung chuyện gì tôi cũng dám làm.”Không biết vì sao rõ ràng nhược điểm của Phùng Tầm Kha bị Trần Nguyệt nắm trong tay nhưng Trần Nguyệt dường như bị hắn tóm lấy nhược điểm, gắt gao uy hiếp khiến nhỏ phải ngơ ngác gật Tầm Kha cười lạnh, lách người sang một bên “Vào học thôi bạn Trần Nguyệt.” Sau đó liền tránh ra.— —Thỏ Mấy chương này ngọt ngào quá, tui ngồi mần mà cảm thấy phê quá mấy cô ////v/// Đúng là tình yêu học trò mà, nhưng tình yêu này hơi bị trong sáng đó =

xieng xich yeu thuong